Tôi từng tuyệt vọng vì chọn ngành y

1970.01.01 - 715 lượt xem

Tôi không thể quên cái lần đầu tiên tôi chạm tay vào... xác người để thực tập. Điều đó thật là khó khăn. Tôi đã buồn nôn, chóng mặt khi mùi phooc-môn ngâm xác xông vào mũi tôi. Mắt tôi cay xè và khó chịu.

Lúc bé, hình ảnh bác sĩ mặc chiếc blouse trắng luôn hiện về trong tôi, cảm giác khi trở thành bác sĩ cứu giúp được cho nhiều người thật hạnh phúc. Lớn hơn tý nữa thì tôi muốn mình sẽ là một nhà kinh doanh năng động và sáng tạo. Tôi đã tự vạch cho mình một chương trình hành động để biến chúng thành sự thật. Miệt mài, chăm chỉ suốt 12 năm học, cuối cùng tôi đã gặt hái được những quả ngon ngọt đầu tiên. Tôi sung sướng cực độ và như muốn nhảy cẩng lên khi cầm trên tay giấy báo trúng tuyển ngành y và kinh tế.
Mọi người xung quanh khuyên tôi nên chọn y vì nó là một nghề danh giá và được xã hội kính trọng. Tôi sẽ là sinh viên y khoa đầu tiên và là niềm tin yêu, tự hào của gia đình nội, ngoại. Lúc này, mọi tâm điểm đều hướng về tôi, người sẽ làm "cái nóc nhà của gia đình" được cao hơn. Không đắn đo, suy nghĩ nhiều, tôi quyết định học y.
Cú sốc đầu tiên…
Đó là ngày đầu tiên tôi bước chân vào giảng đường đại học. Mọi thứ đều bỡ ngỡ và lạ lẫm nhưng với sự tự tin và khả năng giao tiếp của mình, tôi nhanh chóng làm quen với nhiều người bạn mới và một số anh chị trong trường. Thông qua đó, tôi biết năm thứ nhất sinh viên y sẽ bị đánh phủ đầu bởi môn "sát thủ" là Giải phẫu. Trung bình mỗi kỳ thi môn này, sinh viên đều rớt quá nửa.
Tôi vẫn còn say trong niềm vui chiến thắng nên không có gì lo lắng nhiều. Khi bắt đầu tiếp xúc, tôi thấy Giải phẫu là môn học thực sự rất khô khan và khó hiểu. Tôi phải học những từ ngữ chuyên môn và nhét vào đầu những điều lạ lẫm. Tôi không thích nó. Tôi hầu như không thể hình dung những gì được viết trong tài liệu. Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái chán nản.
Dù đã chuẩn bị bài ở nhà nhưng tôi vẫn hiểu không rõ nội dung trong sách. Tâm trí tôi bắt đầu bấn loạn và quay cuồng. Tôi ngày càng đuối và kiệt sức. Đôi chân tôi nặng trĩu. Tôi nhọc nhằn lê từng bước chân đến trường. Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Và tôi chợt nhận ra rằng, dường như mình đã chọn ngành không phù hợp với khả năng rồi.
"Ngành Y thì tài phải cao, đức phải rộng vì đối tượng phục vụ của họ là con người và chỉ cần một sơ suất nhỏ là có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của người bệnh". Ảnh minh họa: Hoàng Thùy.
Tuyệt vọng
Lúc này, tôi chỉ muốn được về với mẹ nhưng điều đó là không thể. Nhà tôi cách trường khá xa nên cuối tuần tôi mới về một lần. Mọi thứ ngày càng tồi tệ. Tôi buồn và lạc lõng. Tôi tưởng như mình đã rơi xuống đáy vực thẳm.
Và rồi, tôi đã nhận được sự động viên của những người bạn trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy. Nó giúp tôi dần dần đứng dậy và tiếp tục… học môn "sát thủ" ấy nếu như không muốn lấy rổ nhặt trứng.
Niềm tin được trỗi dậy
Bước vào phòng thực tập, khoác trên người chiếc áo blouse trắng, tôi cảm thấy một cái gì đó thật thiêng liêng và cao quý. Tôi thấy mình có một phần trách nhiệm nào đó với cuộc sống này. Tôi phải cố gắng vượt qua tất cả vì tương lai mai sau. Tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Tôi không thể quên cái lần đầu tiên tôi chạm tay vào… xác người để thực tập. Điều đó thật là khó khăn. Tôi đã buồn nôn, chóng mặt khi mùi phooc-môn ngâm xác xông vào mũi tôi. Mắt tôi cay xè và khó chịu. Nhưng dần dần, tôi cũng phải luyện được tinh thần thép vì để học tốt nó, không còn cách nào khác là phải đối diện với xác chết hai lần trong tuần.
Tôi bước vào phòng thi với tâm lý khá thoải mái và tự tin vào bản thân. Nhưng rồi, tôi đã rất thất vọng vì đã không hoàn thành tốt nó. Tôi buồn và buồn nhiều lắm. Rồi tôi cũng tự trấn an với mình rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!
Cái tin đầu tiên mà tôi nhận được từ người bạn của mình là hơn một nửa lớp sẽ phải dự thi lần 2 môn này, tôi đỗ. Choáng! Tôi thở yếu hơn, tim tôi như thể ngừng đập, mặt tôi đỏ bừng. Tôi đã gọi điện ngay cho mẹ và nói rằng: "Mẹ ơi, con đậu môn Giải phẫu 1 rồi". Tôi vui mừng, sung sướng tột độ. Đây chỉ là thử thách đầu tiên thôi. Tôi biết rằng còn rất nhiều chông gai chờ tôi phía trước.
Khoảnh khắc thay đổi số phận
Đôi khi, cuộc sống này thật trớ trêu, không biết nó vô tình hay cố ý làm con người ta phải đau đớn. Vào một ngày cuối năm lạnh giá, dượng tư tôi đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh quái ác. Nó đã cướp đi sức khỏe, lý trí, hạnh phúc của một gia đình. Tôi đã lặng người đi.
Tôi không muốn đứng nhìn người thân bị dày xé trong bệnh tật mà chẳng thể làm gì cho họ. Tôi muốn và rất muốn trở thành một bác sĩ giỏi. Chính tôi có thể chăm sóc và chia sẻ với họ. Tôi sẽ phấn đấu, nỗ lực để thực hiện ước mơ này. Tôi hứa.
Người thầy của tôi
Bước vào trường y, tôi thật sự ấn tượng mạnh mẽ bởi thầy Đỗ Hồng Ngọc và thầy Trương Trọng Hoàng. Thầy là người đã dẫn tôi đi những bước chập chững vào nghề. Thầy đã thổi bùng ngọn lửa đam mê cho sinh viên, đã trải lòng mình với tư cách là người đi trước, truyền đạt lại cho thế hệ trẻ.
Bằng giọng trầm ấm, thầy ôn tồn chia sẻ với chúng tôi những thăng trầm của nghề y. Đời thầy thuốc buồn nhiều hơn vui, niềm vui bao giờ cũng ngắn ngủi, còn nỗi buồn mênh mông thì bao giờ mới dứt? Nghề y không còn là nghề nữa mà là cái nghiệp, nếu mình đã đi vào nghề thì phải hăng hái xông lên, không được làm người lính hèn, không uổng phí cuộc đời, chứ không sống mà núp bóng kẻ khác.
Hải thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác từng dạy: "Suy nghĩ sâu xa, tôi hiểu rằng thầy thuốc là người bảo vệ tính mạng con người, sống chết trong tay mình nắm, phúc họa trong một tay mình giữ. Thế thì đâu có thể kiến thức không đầy đủ, đức hạnh không trọn vẹn, tâm hồn không rộng lớn, hành vi không thận trọng mà dám liều lĩnh học đòi cái nghề cao quý đó chăng...".
Nếu không yêu nghề, mỗi người sẽ thật khó tập trung và làm việc say mê, mau chóng chán với cường độ làm việc nặng nhọc. Sẽ rất nguy hiểm nếu có sai sót gì thì người bệnh sẽ chịu thiệt thòi, bản thân bác sĩ sẽ còn suy nghĩ rất nhiều vì ta đang làm việc trên mạng sống của con người.
Cảm ơn thầy vì những chia sẻ quý báu, ân tình này.
Con đường tôi đi
Tôi đang rảo bước trên cuộc đời trải đầy gai nhọn này. Gian nan, thử thách, vất vả vẫn còn đó, chờ tôi phía trước. Thế nhưng, tôi sẽ không bao giờ chùn bước vì niềm tin và ước mơ cháy bỏng của mình. Tôi tự hào vì tôi đã có một quyết định đúng đắn cho cuộc đời mình. Tôi gửi lòng biết ơn sâu sắc đến gia đình, thầy cô vì họ đang từng ngày lặng thầm chắp cánh cho ước mơ tôi bay thật cao và thật xa.
Khi chợt nhận ra, thầy cô khó với chúng tôi vì muốn sau này chúng tôi trở thành những người bác sĩ có đủ tài năng và bản lĩnh. Những thử thách khắc nghiệt ở trường y sẽ là hành trang quý báu giúp chúng tôi trưởng thành, chín chắn hơn. Đối với tôi, nghề nào cũng cần có những con người vẹn toàn cả tài và đức nhưng ngành y thì tài phải cao, đức phải rộng vì đối tượng phục vụ của họ là con người và chỉ cần một sơ suất nhỏ là có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của người bệnh.